Monday, March 4, 2013

Than là kim cương

ĐƯỢC VIÊN KIM CƯƠNG TRÊN CON ĐƯỜNG

Làm thế nào chuyển hóa than thành kim cương

Gudo tuy là sư phụ của Hoàng Đế nhưng ông thưòng rong chơi một mình như tên ăn mày lang thang. 
Một hôm Gudo đang trên con đường đến Edo, trung tâm văn hóa và chính trị của một thủ phủ. 
Gudo đến một làng nhỏ tên là Takenaka. Trời chiều và mưa rơi nặng hạt Gudo bị ướt như chuột lột. Đôi dép rơm tả tơi, Gudo để ý thấy có bốn năm đôi dép trong cửa sổ một nông gia ở gần làng và định mua một đôi. 
Thiếu phụ dâng dép cho Gudo (Chữ dâng này có nghĩa là cúng dường.) Thấy ông bị ướt quá, mời ông nghỉ lại nhà đêm đó. Gudo nhận lời, cảm ơn nàng.
Gudo bước vào nhà, tụng kinh trưóc bàn thờ của gia đình. 
Rồi thiếu phụ giới thiệu mẹ và các con của nàng với Gudo. Thấy cả nhà đều buồn, Gudo hỏi có việc gì quấy? Thiếu phụ đáp “Chồng tôi là một người đánh bạc và nghiện rượu. Khi ăn, anh ấy uống rượu và trở thành thô lỗ; khi thua anh ấy mượn tiền của nhiều người khác. Đôi khi say quá anh ấy không về nhà nổi, tôi có thể làm gì được bây giờ?” 
Gudo nói “Tôi sẽ giúp chồng chị. Đây là một ít tiền, chị hãy mua cho tôi một hũ rượu và một ít đồ ăn ngon rồi chị có thể đi nghỉ. Tôi sẽ thiền định trước bàn thơ.” 
Vào khoảng nửa đêm người chồng về, say mèm, kêu lè nhè “Nè bà ơi! Tôi đã về nè! Bà có gì cho tôi ăn không?” 
Gudo nói “Tôi có món cho anh, tôi bị mưa không đi được, vợ anh tử tế mời tôi ở lại đêm nay. Đáp lại, tôi mua một ít rượu và cá này, anh có thể dùng được.” Người đàn ông vui mừng, hắn lập tức uống rượu và rôi ngả dài xuống nền nhà thiếp đi, Gudo ngồi thiền định bên cạnh hắn.
Sáng hôm sau khi người chồng thức dậy, hắn quên mọi chuyện đêm qua, hắn hỏi Gudo “Ông là ai? Ông ở đâu tới đây?” 
Gudo vẫn thiền định, đáp “Tôi là Gudo ở Kyoto và tôi sắp đến Edo.”
Người đàn ông rất hổ thẹn, anh ta cung kính xin lỗi vị thầy của Hoàng Đế. Gudo mỉm cười giảng giải “Mọi sự ở đời đều vô thường, đời người chóng vánh. Nếu anh tiếp tục cờ bạc và uống rượu. Anh sẽ không còn thì giờ để làm được việc gì, và anh còn gây khổ cho gia đình nữa.” 
Người chồng chợt tỉnh dậy như trong cơn mộng. Anh ta nói: “Ngài dạy chí phải. Làm sao tôi đền đáp được lời dạy kỳ diệu của Ngài? Hãy để tôi mang đồ đạc tiễn Ngài một đoạn đường.” 
Gudo chấp thuận “Nếu anh muốn.” 
Hai người bắt đầu đi, sau khi họ đi được ba dặm đường, Gudo bảo anh ta trở lại, anh ta xin Gudo “Xin cho đi năm dặm nữa.” 
Hai người tiếp tục đi, Gudo nhắc “Bây giờ anh có thể trở về.”
Anh ta đáp “Xin mười dặm nữa.” 
Khi mười dặm đã qua Gudo bảo “Bây giờ anh hãy về đi.” “Tôi sẽ theo Ngài trọn quãng đời còn lại của tôi.” Anh ta tuyên bố.
Trong những Thiền sư hiện đại ở Nhật, một vị thầy nổi bật trong truyền thừa là người đắc đạo của Gudo, danh hiệu ông là Munan, hay là Vô Qui, người không bao giờ trở về. (Tức là qua một đêm, khi tiễn vị Quốc sư đi, ông theo làm đệ tử và đắc đạo luôn.)   Nguồn Góp nhặt cát đá

Lời bàn
Chúng ta thường xem xét người khác dưới góc nhìn của mình. Người thầy có lòng từ bi và tình thương để nhìn thấy tiềm năng của người đệ tử. Nhiều người vợ sẽ hò hét, la lối khi chồng đi uống rượu say về nhưng hành xử của thầy Gudo đã làm rung động trái tim người đệ tử. Một người bê tha, cờ bạc, rượu chè chỉ cần thay đổi bừng tỉnh đã trở thành một con người mãnh liệt, một đi không trở lại. Than bùn trở thành kim cương. 
Hôm nay, người viết cũng nói chuyện với một chị đang bị bệnh, rất nhiều tiền, lấy đời chồng thứ hai rồi nhưng e rằng cũng dễ bị chia tay. Lúc khó khăn thì hạnh phúc, san sẻ với nhau. Khi nhiều tiền thì quá nhiều cám dỗ, chóng quên người vợ đã cùng chia sẻ ngọt bùi. Chị đang phải đối mặt với căn bệnh khó chữa, bao nhiêu tiền kiếm được đổ vào chữa bệnh tại Singapore. thu nhập vài trăm triệu/tháng cũng không chữa nổi. Đời là vô thường, nên sống với niềm vui và cống hiến. Chuyện gì xảy ra tuyệt đối là đáng xảy ra. Nên đón nhận và vui vẻ với những gì xuất hiện. Học thiền  để phát triển tình thương và sự sáng suốt.

No comments:

Post a Comment