Ngồi trong phòng làm việc ấm cúng
tại Hà nội để tranh thủ viết vài cảm xúc
về các em bé ở vùng cao Hà Giang. Tôi đang mặc áo ấm, đi giày và trên bàn làm
việc là phần cơm để ăn trưa. Nhưng nước mắt cứ muốn trào ra vì trước mắt là
hình ảnh các cháu nhỏ, lem luốc, chân đi dép nhựa, có đứa thì không. Chúng đang co ro trong một lớp học trát đất
vung quanh còn tệ hơn một cái chuồng lợn.
Để đến được lớp học này cần phải
đi một chằng được gần 10 cây số từ trung tâm thị xã Xí Mần, Hà giang. Con đường
ngoằn nghèo như sợi dây thừng chằng chịt buộc vào các ngọn núi. Trên đường đi
lác đác có một vài ngôi nhà gỗ mà người dân tộc xây dựng lên để ở. Vị trí dừng xe lại là đỉnh ngọn núi, phía dưới
là thung lũng.
Khi bước vào lớp học của các cháu
tiểu học thì cả đoàn bật khóc. Một cái nhà trát đất, có thể nhìn thấy trời vì
mái thủng. Lớp học giống như cái lều
siêu vẹo, dột, nát. Nhưng nó lại tràn đầy tình thương. Một cô
giáo ở đây chăm sóc hơn 30 cháu bé ở tuỗi mẫu giáo. Với các mòn đồ chơi được
làm từ hộp sữa chua, đĩa CD, bình sữa, hộp dầu gội đầu cắt đáy.
Đưa mỗi cháu một cái bánh trưng
nhỏ và một cái giò, nhìn các cháu bóc cái bánh và ăn ngon lành mà lòng cảm thấy
kính trọng các cháu. Những đứa trẻ mặc quần
áo tuy có bẩn một chút nhưng nhìn vào ánh mắt ngây thơ, trong sáng tôi cảm thấy
một sức mạnh của thiên nhiên. Vì đề tồn tại được thì mỗi cháu phải có sức đề
kháng lớn. Những đôi chân tím tái, quần
áo phong phanh mà vẫn đến lớp, chịu đựng cái rét dưới 10 độ mà các cháu không ốm
thì chắc hẳn các cháu phải có một sức mạnh sinh tồn mãnh liệt. Đối lập lại, nếu là con gái của tôi, cũng tầm
tuổi này, chỉ cần tắm xong mà quên không sấy đầu khô thì tối đã bị sụt sịt rồi.
Chuyến đi còn kéo dài thêm 1 ngày
nữa, cũng thăm một số điểm học ở vùng cao, nhìn lá cờ tổ quốc bay phấp phới
trên đỉnh núi, các cháu bé tập thể dục dưới ngọn cờ và tôi được đọc lại 5 lời dạy của bác Hồ
tại đây. Trong đó có “yêu tổ quốc, yêu đồng bào”, chúng tôi mơ ước xây dựng lớp học cho các cháu để có thể che chắn những cơn gió
vùng cao trong thũng lũng, để các cháu có thể tiếp tục học ABC mà không phải
rét co người. Ước mơ này cũng rất nhỏ bé nhưng nó làm lớn hơn trong mỗi chúng
tôi tình yêu đồng bào, yêu đồng loại.
Nguyễn Phú Trung
No comments:
Post a Comment